Wednesday, June 3, 2009
Saturday, May 16, 2009
Nỗi hờn Quốc-phá
Người xưa bảo : Quốc phá Sơn-hà tại.
(Sông-núi còn, dù nước mất nhà tan !)
Sông núi còn... dù dân-tộc lầm-than,
Từng quằn-quại qua bao cơn quốc-phá...
Ta đã sống hàng nghìn năm nhục-nhã,
Dưới bàn tay tàn bạo của ngoại-nhân.
Nhưng dân ta vẫn nhẫn-nại, chuyên-cần,
Giữ sông núi tươi xanh bao thế-hệ...
Ta đã xây... những con đường vạn-lý,
Đường xuyên-sơn, đường từ bắc xuôi nam...
Những vị anh-hùng không quản gian-nan,
Phạt Bắc, bình Tây...,chẳng nề thành bại !
Nguyễn Thái-Học đã thành-danh vạn-tải,
Dù đường đi chưa tới đích thành-công.
Hưng-đạo-vương và Hoàng-đế Quang-trung,
Cơn quốc-phá giữ yên ... Sơn-hà tại.
Ngọn bút thần trong bàn tay Nguyễn Trãi
Dẫn ta đi theo tiếng gọi : bình Ngô !
Nam-quốc Sơn-hà hề... Nam-đế cư,
Lý Thường-Kiệt ngâm vang dòng lịch-sử.
Đất bùn-lầy dưới bàn chân Công-Trứ,
Nay biến thành vùng đồng-ruộng phì-nhiêu...
Việt-Nam ơi ! Hỡi Việt-Nam mến-yêu !
Tô-đắp mãi thành Giang-Sơn cẩm-tú...
Bao gã thanh-xuân lòng như thác-lũ,
Đã từng phen đem máu tưới non sông.
Từng rạng danh là con Lạc cháu Hồng,
Từng kiêu-hãnh được xả-thân giúp nước.
Nhưng ngày kia, một đám người ngang-ngược,
Đội lên đầu một chủ-thuyết ngoại-lai,
Lừa-bịp quốc-dân, tàn-sát giống-nòi,
Khiến đất-nước bị tan-tành muôn mảnh...
Sơn-hà tại ?! - Sơn-hà trong hoang-lạnh !
Dân-tộc mỏi-mòn trong cõi thâm-u.
Bao tinh-anh Tổ-quốc hãm trong tù,
Bao chất xám bơ-vơ nơi hải-ngoại...
Tổ-quốc ơi ! Hỡi nợ-nần oan-trái !
Kẻ cuồng-si làm băng-hoại Giang-sơn.
Núi vẫn cao, nhưng chất-chứa căm-hờn,
Sông vẫn chảy, nước tanh mùi bạo-lực.
Đồng-ruộng phì-nhiêu mà dân đói-cực,
Dưới ách bạo-tàn của lũ quỉ-nhân.
Sông núi còn, nhưng sông-núi qua-phân,
Bao màu-mỡ bán rao cho ngoại-quốc.
Sông-núi ơi ! - Hỡi hồn thiêng non-nước !
Hãy bật hồng ngọn đuốc để dẫn đường,
Soi lối đi cho những kẻ vô-lương,
Sửa đầu óc bọn tiếm-quyền ngu-dốt !
Hỡi anh-linh những anh-hùng thuở trước !
Hãy nhập vào tâm-não giới thanh-niên,
Để một ngày toàn-quốc sẽ đứng lên,
Dẹp bạo-lực, rửa nỗi hờn Quốc-phá...
Nguyễn Tường-Vân
(Sông-núi còn, dù nước mất nhà tan !)
Sông núi còn... dù dân-tộc lầm-than,
Từng quằn-quại qua bao cơn quốc-phá...
Ta đã sống hàng nghìn năm nhục-nhã,
Dưới bàn tay tàn bạo của ngoại-nhân.
Nhưng dân ta vẫn nhẫn-nại, chuyên-cần,
Giữ sông núi tươi xanh bao thế-hệ...
Ta đã xây... những con đường vạn-lý,
Đường xuyên-sơn, đường từ bắc xuôi nam...
Những vị anh-hùng không quản gian-nan,
Phạt Bắc, bình Tây...,chẳng nề thành bại !
Nguyễn Thái-Học đã thành-danh vạn-tải,
Dù đường đi chưa tới đích thành-công.
Hưng-đạo-vương và Hoàng-đế Quang-trung,
Cơn quốc-phá giữ yên ... Sơn-hà tại.
Ngọn bút thần trong bàn tay Nguyễn Trãi
Dẫn ta đi theo tiếng gọi : bình Ngô !
Nam-quốc Sơn-hà hề... Nam-đế cư,
Lý Thường-Kiệt ngâm vang dòng lịch-sử.
Đất bùn-lầy dưới bàn chân Công-Trứ,
Nay biến thành vùng đồng-ruộng phì-nhiêu...
Việt-Nam ơi ! Hỡi Việt-Nam mến-yêu !
Tô-đắp mãi thành Giang-Sơn cẩm-tú...
Bao gã thanh-xuân lòng như thác-lũ,
Đã từng phen đem máu tưới non sông.
Từng rạng danh là con Lạc cháu Hồng,
Từng kiêu-hãnh được xả-thân giúp nước.
Nhưng ngày kia, một đám người ngang-ngược,
Đội lên đầu một chủ-thuyết ngoại-lai,
Lừa-bịp quốc-dân, tàn-sát giống-nòi,
Khiến đất-nước bị tan-tành muôn mảnh...
Sơn-hà tại ?! - Sơn-hà trong hoang-lạnh !
Dân-tộc mỏi-mòn trong cõi thâm-u.
Bao tinh-anh Tổ-quốc hãm trong tù,
Bao chất xám bơ-vơ nơi hải-ngoại...
Tổ-quốc ơi ! Hỡi nợ-nần oan-trái !
Kẻ cuồng-si làm băng-hoại Giang-sơn.
Núi vẫn cao, nhưng chất-chứa căm-hờn,
Sông vẫn chảy, nước tanh mùi bạo-lực.
Đồng-ruộng phì-nhiêu mà dân đói-cực,
Dưới ách bạo-tàn của lũ quỉ-nhân.
Sông núi còn, nhưng sông-núi qua-phân,
Bao màu-mỡ bán rao cho ngoại-quốc.
Sông-núi ơi ! - Hỡi hồn thiêng non-nước !
Hãy bật hồng ngọn đuốc để dẫn đường,
Soi lối đi cho những kẻ vô-lương,
Sửa đầu óc bọn tiếm-quyền ngu-dốt !
Hỡi anh-linh những anh-hùng thuở trước !
Hãy nhập vào tâm-não giới thanh-niên,
Để một ngày toàn-quốc sẽ đứng lên,
Dẹp bạo-lực, rửa nỗi hờn Quốc-phá...
Nguyễn Tường-Vân
Thế Chiến-quốc
Những đêm thâu ẩn mình nơi xứ lạ,
Ta đã từng dằn-vặt bởi đau thương,
Ta từng nghe vạng vọng tiếng Quê-hương,
Việt-Nam vẫn trầm-luân trong máu đỏ...
Cả giống-nòi bị một loài ác-thú,
Dùng bạo-quyền cướp của, hiếp nhân-dân.
Dùng chiêu-bài đổi mới với canh-tân,
Bán từng mảnh đất vàng cho ngoại khách...
Những mảnh đất từ mồ-hôi nước mắt,
Bị cắt dần đem hiến cho ngoại bang.
Bọn đảng-viên sống phè-phỡn giàu sang,
Mặc dân chúng càng ngày càng đói khổ.
Lấy máu dân nhuộm thành màu cờ đỏ,
Cướp của dân tô đắp ụ sao vàng.
Dùng bạo quyền như ác thú, sài lang,
Không cần biết đến tương lai dân tộc.
Ta thùơng có những đêm dài thao thức
Nỗi xót xa đến tận đáy tâm can.
Những mong chờ ngày giằng lại giang-san,
Ðem no ấm tự do cho dân tộc.
Ta phải về một ngày mai, Tổ-quốc
Dưng lại cờ vàng, nuôi lại niềm tin.
Xây lại đền-đài lăng-miếu linh-thiêng
Làm sống lại tiềm-năng dòng-giống cũ.
Ta phải về, về trong lòng đất Tổ
Ðem tâm-tình viết lịch-sử mai sau.
Lấy trí-nhân chuyển-hóa lũ ma-đầu
Xây dân-chủ trong khung trời pháp-trị.
Ta phải về, về với lòng đất Mẹ,
Với Yêu-thương tràn-ngập khắp phố-phường.
Phá nhà tù, xây lại những miếu-đường,
Vang tiếng hát giữa sân trường áo trắng.
Người tuổi trẻ vùi đầu bên tấm bảng,
Lấy học-hành làm Hạnh-phúc Tuổi Xanh,
Ôm-ấp tương-lai như bạn tâm-tình,
Lấy kiến-thức làm vinh-quang non-nước.
Ta phải về, không người sau kẻ trước,
Nhưng sắp hàng ngang cùng lúc bước ra .
Thanh-niên ơi, mau tiến lên dưới cờ !
Dẹp Giặc Đỏ, xây-dựng bờ-cõi Việt.
Nguyễn Tường-Vân
Ta đã từng dằn-vặt bởi đau thương,
Ta từng nghe vạng vọng tiếng Quê-hương,
Việt-Nam vẫn trầm-luân trong máu đỏ...
Cả giống-nòi bị một loài ác-thú,
Dùng bạo-quyền cướp của, hiếp nhân-dân.
Dùng chiêu-bài đổi mới với canh-tân,
Bán từng mảnh đất vàng cho ngoại khách...
Những mảnh đất từ mồ-hôi nước mắt,
Bị cắt dần đem hiến cho ngoại bang.
Bọn đảng-viên sống phè-phỡn giàu sang,
Mặc dân chúng càng ngày càng đói khổ.
Lấy máu dân nhuộm thành màu cờ đỏ,
Cướp của dân tô đắp ụ sao vàng.
Dùng bạo quyền như ác thú, sài lang,
Không cần biết đến tương lai dân tộc.
Ta thùơng có những đêm dài thao thức
Nỗi xót xa đến tận đáy tâm can.
Những mong chờ ngày giằng lại giang-san,
Ðem no ấm tự do cho dân tộc.
Ta phải về một ngày mai, Tổ-quốc
Dưng lại cờ vàng, nuôi lại niềm tin.
Xây lại đền-đài lăng-miếu linh-thiêng
Làm sống lại tiềm-năng dòng-giống cũ.
Ta phải về, về trong lòng đất Tổ
Ðem tâm-tình viết lịch-sử mai sau.
Lấy trí-nhân chuyển-hóa lũ ma-đầu
Xây dân-chủ trong khung trời pháp-trị.
Ta phải về, về với lòng đất Mẹ,
Với Yêu-thương tràn-ngập khắp phố-phường.
Phá nhà tù, xây lại những miếu-đường,
Vang tiếng hát giữa sân trường áo trắng.
Người tuổi trẻ vùi đầu bên tấm bảng,
Lấy học-hành làm Hạnh-phúc Tuổi Xanh,
Ôm-ấp tương-lai như bạn tâm-tình,
Lấy kiến-thức làm vinh-quang non-nước.
Ta phải về, không người sau kẻ trước,
Nhưng sắp hàng ngang cùng lúc bước ra .
Thanh-niên ơi, mau tiến lên dưới cờ !
Dẹp Giặc Đỏ, xây-dựng bờ-cõi Việt.
Nguyễn Tường-Vân
Thế Xuân-Thu
Thế Xuân-Thu đã đến giờ chuyển bước,
Ðã đến ngày phục-quốc, Quốc-dân ơi !
Ðứng lên mau, đòi hỏi quyền làm người,
Ðòi quyền sống, sống tự-do dân-chủ...
Nam-quốc sơn-hà, dân Nam cư-trú,
Người Việt-Nam làm chủ nước Nam ta,
Chủ-nghĩa ta là chủ nghĩa Sơn-Hà,
Không vay mượn, không phụng thờ ngoại-quốc.
Ta phải về, sẽ về bằng cửa trước,
Không uốn mình theo thủ-tục đầu tiên.
Không khom lưng nhịn-nhục cách ươn-hèn,
Ðể bọn cướp chực đè đầu bóp cổ...
Ðã đến lúc bạo-quyền kia phải đổ,
Ðã đến giờ giằng lại mảnh Giang-san.
Ta phải về đem no ấm bình-an,
Phục-dưỡng tinh-thần cho người chính-khí...
Ta phải về vững xây nền pháp trị
Mọi người dân một tiếng nói ngang nhau.
Mỗi người dân một lá phiếu đi bầu
Kẻ vì nước sẽ được dân chọn lựa.
Bè-lũ lưu-manh, bọn giương cờ đỏ,
Sẽ gửi sang quê-quán Mác-Lê-ninh.
Chủ-nghĩa nhục-nhằn, chủ-nghĩa giả-hình,
Ðem đốt hết, chung với mồ Hồ-tặc.
Ai thích gọi tên giặc già là Bác,
Xin mời sang thiên-đường-giả Mút-Cu.
Nơi quê-hương của những kẻ đui mù,
Thiên-đường đổ vẫn còn chưa sáng mắt...
Ta phải về... đem an lành chân-thật,
Ðem ấm-no thật-sự cho toàn-dân.
Ðã đến ngày đất nước phải canh-tân,
Không còn nữa những ao tù tăm-tối...
Ta phải về...nghe chăng, lời Sông-Núi,
Ðang âm-thầm, tha-thiết giục người dân
Hãy hào-hùng đứng ngay dậy, đấu-tranh,
Ðòi quyền sống, quyền Tự-do dân-tộc.
Ta phải về, về phụng-thờ Tổ-quốc,
Giúp dân ta xây dựng laị Quê-hương.
Ðưa Việt-Nam lên địa-vị phú-cường,
Ðể hãnh-diện như muôn nghìn thuở trước...
Nguyễn Tường-Vân
Ðã đến ngày phục-quốc, Quốc-dân ơi !
Ðứng lên mau, đòi hỏi quyền làm người,
Ðòi quyền sống, sống tự-do dân-chủ...
Nam-quốc sơn-hà, dân Nam cư-trú,
Người Việt-Nam làm chủ nước Nam ta,
Chủ-nghĩa ta là chủ nghĩa Sơn-Hà,
Không vay mượn, không phụng thờ ngoại-quốc.
Ta phải về, sẽ về bằng cửa trước,
Không uốn mình theo thủ-tục đầu tiên.
Không khom lưng nhịn-nhục cách ươn-hèn,
Ðể bọn cướp chực đè đầu bóp cổ...
Ðã đến lúc bạo-quyền kia phải đổ,
Ðã đến giờ giằng lại mảnh Giang-san.
Ta phải về đem no ấm bình-an,
Phục-dưỡng tinh-thần cho người chính-khí...
Ta phải về vững xây nền pháp trị
Mọi người dân một tiếng nói ngang nhau.
Mỗi người dân một lá phiếu đi bầu
Kẻ vì nước sẽ được dân chọn lựa.
Bè-lũ lưu-manh, bọn giương cờ đỏ,
Sẽ gửi sang quê-quán Mác-Lê-ninh.
Chủ-nghĩa nhục-nhằn, chủ-nghĩa giả-hình,
Ðem đốt hết, chung với mồ Hồ-tặc.
Ai thích gọi tên giặc già là Bác,
Xin mời sang thiên-đường-giả Mút-Cu.
Nơi quê-hương của những kẻ đui mù,
Thiên-đường đổ vẫn còn chưa sáng mắt...
Ta phải về... đem an lành chân-thật,
Ðem ấm-no thật-sự cho toàn-dân.
Ðã đến ngày đất nước phải canh-tân,
Không còn nữa những ao tù tăm-tối...
Ta phải về...nghe chăng, lời Sông-Núi,
Ðang âm-thầm, tha-thiết giục người dân
Hãy hào-hùng đứng ngay dậy, đấu-tranh,
Ðòi quyền sống, quyền Tự-do dân-tộc.
Ta phải về, về phụng-thờ Tổ-quốc,
Giúp dân ta xây dựng laị Quê-hương.
Ðưa Việt-Nam lên địa-vị phú-cường,
Ðể hãnh-diện như muôn nghìn thuở trước...
Nguyễn Tường-Vân
Thursday, May 7, 2009
Đừng quên
Ai ơi, Sao mãi làm ngơ !?
Quê hương điêu đứng cũng do Cộng thù
Ngày nào nước độc rừng sâu
Gian lao đói khổ, khổ đau mọi điều...
Cuộc đời nào khác phận Trâu
Tự do mất hết, tù đài khắp nơi
Ai ơi, xin nhớ một lời :
Cộng nô nợ máu, phải đòi mới yên
Quê hương điêu đứng cũng do Cộng thù
Ngày nào nước độc rừng sâu
Gian lao đói khổ, khổ đau mọi điều...
Cuộc đời nào khác phận Trâu
Tự do mất hết, tù đài khắp nơi
Ai ơi, xin nhớ một lời :
Cộng nô nợ máu, phải đòi mới yên
Đời Biệt kích
Đời trai Biệt kích phong trần
Vào sanh ra tử, gian nan ngại gì
Sa trường quyết tiến không lùi
Cọp dù vai áo niềm vui với đời
Đường chiều biên giới xa vời
Rừng khuya cô tịch, sương rơi lạnh người
Lữ hành một toán sáu người
Quên đời gian khổ bởi vì non sông
Đời trai Biệt kích gió sương
Vì dân chiến đấu không màng hiểm nguy
Một mai thân có lìa đời
Đó là nhiệm vụ trai thời loạn ly .
Vào sanh ra tử, gian nan ngại gì
Sa trường quyết tiến không lùi
Cọp dù vai áo niềm vui với đời
Đường chiều biên giới xa vời
Rừng khuya cô tịch, sương rơi lạnh người
Lữ hành một toán sáu người
Quên đời gian khổ bởi vì non sông
Đời trai Biệt kích gió sương
Vì dân chiến đấu không màng hiểm nguy
Một mai thân có lìa đời
Đó là nhiệm vụ trai thời loạn ly .
Con xin quỳ
Dưới các đấng Thế Tôn
Xin các Ngài vì lòng từ bi cứu độ
Cho Dân Việt con sớm thoát ách bạo tàn.
Con xin quỳ
Xin các Ngài dùng đại hùng đại lực
Đập tan gông cùm Cộng Sản vô luân
Cho Dân Việt sớm hưởng lại :Thanh bình hoan ca.
Con xin quỳ
Xin các Ngài cảm hóa chúng sanh
Hãy thương yêu đùm bọc lẫn nhau
Một lòng hướng về Tổ Quốc thân yêu.
Con xin quỳ
Xin các Ngài ban cho con thêm nghị lực
Vượt mọi trở lực khó khăn
Hoàn thành nhiệm vụ người trai thời ly loạn .
*( Những lời chân thành của thập niên 70 & 80 )
Xin các Ngài vì lòng từ bi cứu độ
Cho Dân Việt con sớm thoát ách bạo tàn.
Con xin quỳ
Xin các Ngài dùng đại hùng đại lực
Đập tan gông cùm Cộng Sản vô luân
Cho Dân Việt sớm hưởng lại :Thanh bình hoan ca.
Con xin quỳ
Xin các Ngài cảm hóa chúng sanh
Hãy thương yêu đùm bọc lẫn nhau
Một lòng hướng về Tổ Quốc thân yêu.
Con xin quỳ
Xin các Ngài ban cho con thêm nghị lực
Vượt mọi trở lực khó khăn
Hoàn thành nhiệm vụ người trai thời ly loạn .
*( Những lời chân thành của thập niên 70 & 80 )
Subscribe to:
Posts (Atom)